اِنَّمَا قَوْلُنَا لِشَيْءٍ اِذَآ اَرَدْنٰهُ اَنْ نَّقُوْلَ لَهٗ كُنْ فَيَكُوْنُ ࣖ ( النحل: ٤٠ )
innamā qawlunā
إِنَّمَا قَوْلُنَا
Only Our Word
നിശ്ചയമായും നമ്മുടെ വാക്കു (മാത്രം)
lishayin
لِشَىْءٍ
to a thing
ഒരു വസ്തുവെ (കാര്യത്തെ)ക്കുറിച്ചു
idhā aradnāhu
إِذَآ أَرَدْنَٰهُ
when We intend it
അതിനെ നാം ഉദ്ദേശിച്ചാല്
an naqūla
أَن نَّقُولَ
(is) that We say
നാം പറയുക (മാത്രം) ആകുന്നു
lahu
لَهُۥ
to it
അതിനോടു, അതിനെപ്പറ്റി
kun
كُن
"Be"
ഉണ്ടാകുക എന്നു
fayakūnu
فَيَكُونُ
and it is
അപ്പോള് അതു ഉണ്ടാകും, ഉണ്ടായിത്തീരും.
Innamaa qawlunaa lisha y'in izaa aradnaahu an naqoola lahoo kun fa yakoon (an-Naḥl 16:40)
English Sahih:
Indeed, Our word to a thing when We intend it is but that We say to it, "Be," and it is. (An-Nahl [16] : 40)
Karakunnu/Elayavoor (കാരകുന്ന് & എളയാവൂര്):
ഒരു വസ്തു ഉണ്ടാകണമെന്ന് നാം ഉദ്ദേശിച്ചാല് 'ഉണ്ടാകൂ' എന്നു കല്പിക്കുകയേ വേണ്ടൂ, അപ്പോഴേക്കും അതുണ്ടാകുന്നു. (അന്നഹ്ല് [16] : 40)